PHỐ XƯA NHƯ CHIỀU NAY…!


 

Hình0110

Nguyễn Hữu Tình                                        

1.Quy Nhơn – phố nhỏ – những con đường nho nhỏ – với nắng, với gió sắt se hanh nóng. Dáng hao gầy mà để nhớ để thương biết bao người. Theo lẽ đời Xuân sinh, Hạ trưởng, Thu liễm, Đông tàn – bốn mùa lưu chuyển. Chiều nay trở lại Quy Nhơn, một mình trên phố bâng khuâng tự hỏi lòng: Thu đến rồi chưa mà lá rụng? Nắng đã hồng chưa mà vội vã phai màu?

2.Thấp thoáng bóng chiều trải mình trên đại lộ. Chợt nghe tiếng thu thảng gọi trong gió gợn se se. Nhìn dòng người hối hả ngược xuôi về các nẻo, hồn miên man suy nghĩ vẩn vơ “… như những ngày thơ dại em đã qua lâu rồi mà ngọt ngào cay đắng vẫn còn lại trong tôi. Phố xưa như chiều nay mà em xa mấy nẻo tơ thuở nào còn vương để ta làm kiếp nhện. Xưa chân tìm bước nhỏ, tay bao lần với cao. Hàng cây xưa khép lá, mộng đầu còn chiêm bao. Tình đã hoá mây bay vô danh ngàn cánh gió…. Như có lần lỗi hẹn, em hoá mưa ngang trời…”. Ngẫm lời khách xưa “mưa là lệ của trời… khóc dối chẳng thật thà như mưa… từ mắt em khóc anh” (“Mùa thu tóc rối”), lòng thoáng buồn xa.
Chiều thu năm nào cùng nhau dạo phố, ngân nga lời ca của “người thơ” họ Trịnh “chiều một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em có khi nắng mưa chưa lên mà một loài hoa chợt tím. Chiều một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em…”. Tiếng nhạc buông lơi theo cung trầm dịu nhẹ. Điệp khúc “chiều …” lặp đi lặp lại vọng vào hồn trong tiếng thương buồn day dứt. Em vô tư rỡn đùa tinh nghịch. Tóc huyền bay như mây trời…
Dòng đời trôi. Em trôi. Như mây trời mãi trôi. Anh phiêu bồng vạn nẻo. Chỉ Quy Nhơn lặng thầm. Vòng cánh cung duyên dáng ôm biển vào lòng. Nhưng sóng vỗ bờ rồi thoát lặng nơi nao. Cầu vòng giăng sắc cuối trời. Sóng bồng bềnh và nỗi nhớ về em cũng bồng bềnh trong tôi. Em xa rồi, chiều nay, Quy Nhơn, mình tôi ở lại. Dạo bước quanh eo, ngắm biển chiều, lặng lẽ hát “Chiều một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em….”. Xưa đâu biết rằng nó như một dự báo để rồi chiều nay…. Xưa hát em nghe, giờ hát cho riêng mình.

3.Trở gót quay về, lần dở từng trang nhật kí đặt bút viết cho em. Nghìn trùng xa cách, biết em bây giờ đang ở nơi nao. Điệu khúc buồn man mác theo dòng cảm bập bềnh trôi xuôi đã đưa anh đến với em, rồi mất em. Thời gian đưa chúng ta xa dần những ngày xưa. Nhưng làm sao có thể quên em khi giữa chúng ta là những ngày có thật!.. Không biết có phải chăng “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” (Hồ Dzếnh)? Ngoài đường, em ơi, lại một chiếc lá rơi…

This entry was posted in Lyrics. Bookmark the permalink.

2 Responses to PHỐ XƯA NHƯ CHIỀU NAY…!

  1. My Thi says:

    Em đi bỏ lại con đường
    Bỏ lại con đường
    Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
    Ra đi, em đi bỏ lại dặm trường
    Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm!

    • Có lẽ bây giờ con đường thích được bỏ lại hơn vì thực tế có đòi theo em cũng đâu có cho theo đâu. haaaaaaaaaaa…………. Em bỏ lại con đường để tự do đi với con đường khác. Như thế chẳng thích lắm sao em, Mỹ Thi ha.

Leave a comment